Có thể nói nỗi buồn này không phải chỉ ở riêng tôi, mà còn ở nhiều người khác nữa. Mặc dù trang sử đen đã đóng lại, khép kín và đã lùi xa vào dĩ vãng có đến cả bốn chục năm trời, nhưng khi mốc thời gian đó hàng năm trở lại, thì những hồi tưởng lại cứ hiện về. Nó như một ám ảnh của cơn bệnh trầm kha trong người, rất khó gột rửa khỏi tâm hồn; nên hôm nay tôi viết ra những dòng dưới đây, hy vọng may ra nó giải tỏa bớt những ám ảnh, làm nhẹ đi những trăn trở và tủi hận, cho những ám ảnh của đám mây đen này không còn trở về nữa !